6 năm, đã tròn 6 năm chị em mình lại mới ngồi nói chuyện với nhau, vui vẻ và có tiếng cười.
Nếu 6 năm trước, khi 1 người cất tiếng nói, người kia sẽ phản pháo ko thương tiếc, đó là 1 cuộc chiến trong gia đình. Nếu ai đó nghĩ anh chị em có thể trở mặt vì tài sản, vì đồng tiền..thì chị em mình chỉ cãi nhau vì những chuyện rất trẻ con: vì 1 cái áo, vì sự ganh tị ” mẹ thương đưa kia hơn”, vì cái chuyện nấu cơm hằng ngày…
Anh hai mình từng nói: chị em em như là những đứa trẻ ko lớn, dù rằng cái xác thì đứa nào cũng ở hàng 2x… Mình một mặt cãi lại : ” Nào có đâu, ai nói anh tụi em ko lớn..a..b..c… đủ điều”
” Uhm, lý sự thì anh ko bằng em, nhưng em tự suy nghĩ đi” – anh hai nói
Đúng là nếu nói lý thì anh ko bằng dc…vì đứa nào cũng biết suy nghĩ cho đời tư, sự nghiệp, gia đình mai sau..những suy nghĩ rất chững chạc, nhưng riêng tình cảm của 3 chị em thì khác…đứa nào cũng là đứa con nít lớn xác..Mình chỉ cãi vì mình ko muốn bị cho là con nít, nhưng sâu thẫm trong tâm can mình, mình biết anh hai nói đúng.
Anh hai lấy chị hai mình vừa tròn 1 năm, có lẽ chính cái đám cưới ấy như 1 nhát kéo cắt tan cái mớ bồng bông rối nùi rối nhặng trong chuyện 3 chị em mình.
Ngày hai anh chị mới quen, anh hai gặp và chơi thân với mình hơn, đôi lúc thấy bà chị ghen với em..mình thấy tếu tếu… vì có lẽ sống từ nhỏ tới lớn cùng nhau, nhưng 3 đứa chưa bao giờ nghĩ đứa nào chị, đứa nào em, hoặc buồn lòng tìm hiểu coi nhỏ kia nghĩ gì, làm gì, tính cách nó ra sao…nên mới gây ra cớ sự của 6 năm qua.
Mình thân với anh hai hơn cũng là đều dễ hiểu..trong 3 đứa, tuy mình là giữa, những có lẽ cũng là đứa ” già” nhất, biết toan tính nhất…(trên chuyện đời thôi..còn nữ công gia chánh thì cho em xin nhá nhá :)) ) Chị mình và em mình thì đúng là con nít chính cống, làm gì cũng ko tính trước, nói gì cũng không suy nghĩ trước, cứ làm tới, phang đại..ai lỗ đầu biết liền..Nên với chị mình, anh hai dành cho tình yêu chân chính, còn với mình, anh hai như tìm chỗ nói chuyện, kể công việc, và hỏi mình nhận xét chuyện đó ra sao….
Và bà chị mình cũng ko biết các quy tắc bất di bất dịch trong tình yêu và các sống của mình là:
Thứ 1: Không cướp của người khác.. đặc biệt là người thân
Thứ 2: không lấy cái gì ko thuộc về mình
Thứ 3: cái gì cầm lên được, là để xuống được – tình yêu cũng thế.
Có lẽ trong gia đình business, ai cũng bận rộn với công việc của mình, nên việc biết người khác nghĩ gì, hiểu, và thông cảm là một chuyện quá khó. Nên cũng chẳng buồn khi đó cũng có người trong nhà nói mình ” uhm, để coi khi ba má tụi bây mất, tụi bây cắn xé nhau giành tài sản như thế nào nhá??”
Tôi bĩu môi nói: ” ai muốn giành thì giành, muốn lấy thì lấy, ba má cho gì thì nhận , ko cho hay đem đi làm tự thiện hết cũng ko sao, tiền của ba má mà…ba má muốn làm gì thì làm, con ko bao giờ oán trách..vì trong tâm trí con, những cái ” x” vừa nói chưa bao giờ con nghĩ đó là của con hay thuộc về con, đó là công sức của ba má con..thì mãi mãi cũng là của ba má..con hay bất cứ đứa nào cũng ko có cái quyền để nói 2 tiếng ” tranh giành”..cho thì nhận..ko thì thôi…con tự kiếm tiền xài được…ko sung túc dư giã…nhưng chưa bao giờ chết đói trên đồng lương.”
“x” bĩu môi nói lại :” uhm, để tao chống mắt lên coi”
Minh chỉ cười thầm..cứ coi đi sẽ thấy, nó sẽ là thế..vì tự nhỏ tụi này đã được huấn luyện tư tưởng …ko ai cướp của công rùi =))
Dù vậy mình nghĩ “x” cũng có cái đúng..3 đứa sáp mặt nhau thì cãi nhau, oánh nhau tóe lửa..ko khoan nhượng..đôi lúc cãi nhau vì 1 chuyện nhỏ nhất của cuộc đời ” cái áo đó là của ai”..thì nếu đó là khối tài sản thì nó sẽ ” máu” như thế nào..ngày ngày thì nhan nhản chuyện ..con bà A ông B chém giết ông bà cha mẹ, chém giết lẫn nhau giành lấy có mấy triệu bạc…thì hỏi sao “x” ko nghĩ lại chuyện của gia đình mình.
Nhưng mình vẫn hay nói “x” là..chuyện nhà người ta khác, chuyện nhà mình khác..tại sao lại đánh đồng..giờ có cần thì cứ nói má viết 1 tờ đem đi làm từ thiện hết đi…Biết đâu nhờ làm từ thiện kiếp sau má con sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc hơn kiếp này thì sao…con thấy điều đó còn mừng chứ con ko oán ko trách bao giờ.
6 Năm dài cứ bao nhiêu chuyện đó cứ tua vòng vòng…. Đôi khi anh hai cũng tặc lưỡi..” chẳng biết đến khi nào 3 đứa mới chịu chui ra cái vòng lẩn quẫn con nít ấy nữa..khổ thiệt”
Sau 6 năm, gương vỡ lại lành
Mình chỉ nói: ” thời gian sẽ trả lời…hối thúc chi cho mệt vậy ông nội”
nhưng đôi khi mình cũng tự nghĩ ” uhm..thời gian..là bao lâu..cũng lâu lắm rồi đó..cũng biết nản chứ..”
Nói chung cần tới 6 năm..vì thực tế đầu đứa nào cũng cứng như đá…có lấy bê tông cốt thép, khoan cưa cắt..cũng ko nứt ra được phân nào..haha
Cái gì đến cũng đến…Cái ngày cậu út mất…cũng là cái ngày cậu ba gọi về cho mỗi đứa nói 1 câu ..” cậu lớn ko lo nổi cho em, cậu thấy mình có lỗi lắm, 3 chị em tụi con sống chung mà cứ cãi nhau hoài, phải biết yêu thương nhau chứ”.. Ai cũng biết ngày cậu út mất, cậu ba khóc nhiều lắm..nghe cậu nói thế…đứa nào cũng mỉu lòng, đứa nào cũng khóc..
Ngày rước cốt cậu út về để tang, 3 đứa ko nói gì, rồi ngồi trên xe, nói chuyện cũng như cũ..cũng chỉ trích nhau…nhưng sao hôm nay mấy lời chỉ trích ấy..chỉ khiến 3 đứa bật cười rầm rầm trên xe…
Uhm thì mỗi đứa nhịn nhau 1 chút, hiểu nhau 1 chút thì đúng là cái j cũng thấy mắc cười..chứ chẳng cãi nhau nỗi..
Chị hai sau khi lấy chồng..thì lớn ra bớt..nói chuyện bớt ” hoang dại” hơn xưa..chững chạc ra..nên cũng hiểu được những gì mình nói…còn ko hiểu..thì cũng ko bóp chát như xưa..mà để đó…đem về nhờ anh hai phân tích..rùi mới ra “sỉ vả” tay đôi với mình.
Con em thì ” dở dở ươn ươn” lớn ko lớn..nhỏ ko nhỏ..nữ công gia chánh, chuyện gia đình nó mà lo thì khỏi chê…nhưng chuyện học hành, công việc..thì muốn thắp nhang cúng nó…vì những ý nghĩ điên rồ…con nít..và khùng ko biết đường nào mà rờ… đã thế còn cố che đậy..xúi má ” má đừng nghe gì chị con nói hết..má nghe nó là 1 lát má tin nó luôn àh..má đừng nghe”…haiz…phải tin thôi..người lớn bàn công việc,…con nít bị điên chui vô thì bị đập là phải…còn ngược lại…nói về chuyện gia chánh..thì mình chỉ có nước xếp ghế, ngồi nghe..và bị sỉ …haizz…nhục như con cá nục…nhưng vẫn khẳng khái tuyên bố với nó ” đừng lo…chị mày sống trên dư luận..”…hai đứa trố mắt to..nhìn nhau cười to một cách mần nhục nhau…
Hôm qua ngày 23/04/2012…ngày có thể nói là chấm dứt các cuộc chiến tranh nóng lạnh tại gia đình..lần đâu tiên mình và em mình ngồi kế nhau..coi mèo đẻ…=))
Sau 6 năm…gương vỡ lại lành… Mình thấy 3 đứa may mắn hơn nhiều người..vì 3 đứa dành thời gian tuổi trẻ ra cãi nhau…vì chuyện con nít..để hiểu rõ nhau…và có lẽ từ đây về sau..cũng chẳng đứa nào bận tâm ..cãi nhau..vì chuyện gì..vì hiểu nhau quá mà..hiểu từ thói hư tật xấu của từng đứa…nên chỉ lâu lâu buồn lấy ra sỉ nhau..chứ chẳng để làm tổn thương nhau… Có lẽ thời gian là quá dài cho 1 cuộc chiến..cho 1 bi kịch chị em trong gia đình…nhưng đó là 1 câu chuyện kết thúc có hậu.